Chiều
thứ 7, Cốm được dì cho sang nhà dì chơi.
Dì:
Bây giờ dì đi làm bánh, con đi ngủ nhé?
Cốm:
Không, con làm bánh với dì cơ. (giọng nũng nịu lắm và õng ẹo đi theo dì vào bếp)
Cốm:
dì làm bánh gì vậy?
Dì:
bánh quy, cốm thích bánh quy không?
Cốm:
con xích bánh quy!
Sau
một hồi cân đong, nhào trộn, tạo hình và nướng bánh, đồng thời trả lời vô số câu
hỏi linh sờ tinh của cốm, keng … bánh chín, mùi bơ thơm phức khắp bếp, lan ra đến
tận ngoài sân.
Dì:
bánh nóng lắm, không được động vào nghe chưa?
Cốm:
con ăn cái to.
Dì:
…
Cốm:
con ăn cái nhỏ thôi.
Dì:
dì không cho con ăn.
Cốm:
không, con xích ăn bánh quy.
Cốm:
con không thích ăn cái đen đen này đâu. (cái đen đen là nho khô đấy).
Và
nó chạy lăng xăng khắp bếp, đợi bánh chín, bỏ nho trên mặt và ăn lần lượt từng
chiếc bánh.
Dì:
có ngon không cốm?
Cốm:
ngon.
Dì:
phải trả lời thế nào?
Cốm:
con yêu dì Bình nhất trên đời!
Dì:
không phải, phải trả lời là “ngon ạ”
Cốm:
ngon ạ!
Dì:
“không biết bao giờ chữ “dì” mới được thay bằng chữ “mẹ” nhỉ???